REVIEW HOÀ LY

Hoà Ly thuộc thể loại truyện tiên hiệp của tác giả Cửu Lộ Phi Hương. Với số chương không quá dài, cốt truyện không quá khác biệt nhưng Hoà Ly mang mở màn bằng mối quan hệ đổ vỡ cùng cú hích quay ngược thời gian để xoá nhân duyên của 2 nhân vật chính. Ở đây Tạ Trạc và Phục Cửu Hạ có thể nhìn nhận lại những sự thực trong quá khứ để trân trọng nhau, hiểu nhau và cảm thông cho nhau giúp gương vỡ lại lành.

Văn án

Cửu Lộ Phi Hương là tác giả thường đưa ra những cú hích mang dấu ấn tình cảm, bi thương hoặc ngược để cốt truyện lẫn nhân vật đều gây ấn tượng với độc giả. Trong truyện Hoà Ly, được kể theo ngôi thứ nhất với nhân vật nữ chính là Phục Cửu Hạ – Ngô nghê nhưng đều có trách nhiệm với bản thân và hành vi cùng sự nỗ lực mỗi ngày để thay đổi quá khứ.

Câu chuyện mở đầu bằng việc sau khi thành thân 500 năm nữ chính muốn hòa ly (ly hôn trong hòa bình) với nam chính. Nguyên nhân hòa ly cũng giống như những đôi vợ chồng khác như nam chính gia trưởng không cho ăn cay, uống rượu, không được tụ tập đông người…

Review] List Truyện Cổ Đại Hay - [Ngôn Tình] Hòa Ly - Wattpad
Hoà Ly

Sau khi đánh nhau với nam chính đến nỗi lệch núi thì nam chính đã đồng ý hoà ly. Nhưng tơ hồng chỉ nối được một lần, cắt tơ hồng, vĩnh viễn không thể nối lại được nữa. Nam chính bởi vì việc hoà ly mà mất khống chế khởi động rìu bàn cổ với mong muốn quay ngược về 500 năm trước để cắt đi nhân duyên, không gặp nhau thời điểm đó sẽ không phải hoà ly. Nếu đã muốn cắt đứt nhân duyên, chi bằng để hắn khiến mọi chuyện chưa bao giờ phát sinh.

Thế là, đôi phu thê bắt đầu đảo loạn mọi thứ để khiến bản thân mình trước kia sẽ không yêu đối phương nữa, nhưng hai lần đều thất bại. Ngoài dự liệu, từ các chi tiết nhỏ có thể thấy nam chính đối xử rất tốt với nữ chính, nhưng nữ chính không hề phát hiện ra. Tỉ dụ như, nam chính pháp lực vô địch nhưng suốt 500 năm luôn mặc kệ để nữ chính đánh mình mà không đánh trả, tác oai tác quái, chọc ghẹo người ta, vỗ về khi nàng nửa đêm bật tỉnh, cấp máu khi nàng lịch kiếp… những việc này nàng đều không biết.

Trên thực tế, nam chính và nữ chính đều có nỗi khổ riêng của mình và điều đó họ đều không nói với nhau nên mới dẫn đến hoà ly. Phần nhiều là việc bắt nguồn từ việc Tà Thần xuất hiện do những góc tối xấu xa của con người. Cùng sự che giấu của nam chính khiến nữ chính cảm thấy bản thân mất đi tự do.

Tạ Trạc Phục Cửu Hạ

Nam chính là người vô cùng đáng thương, sinh ra ở Yêu lang tộc được nuôi dưỡng cơ thể để Tà Thần nhập vào tái sinh, dân làng khiếp sợ, oán hận và không ai xem Tạ Trạc là con người kể cả người mẹ sinh ra Tạ Trạc. Có quá ít tình thương nên dường như nam chính không biết thể hiện tình yêu thương của mình cho người khác cho đến khi gặp nữ chính, cô biến thành ngọn nến, viên sỏi, con chó nhỏ, đoá hoa, bông tuyết… thậm chí rất nhiều người đi đường để gửi yêu thương đến nam chính.

Nam chính cũng là nhân vật chịu nhiều hàm oan, bị đổ oan nhập ma giết người, phải đi giải quyết ma khí mà không thể nói ra chỉ để nữ chính được sống bình yên, mỗi ngày đều độ ma khí giúp nữ chính khiến bản thân bị lây ma khí, chịu khống chế của Tà Thần. Đến nỗi không cho nữ chính ăn cay, uống rượu, tụ tập đều là những cách hạn chế Tà Thần tiếp cận Cửu Hạ không khiến nữ chính nhiễm ma khí.

Nên khi nữ chính đòi hoà ly, niềm an ủi cuối cùng của nam chính đã không còn, Tạ Trạc mới “điên” lên muốn quay lại quá khứ để bản thân không còn đau lòng nữa.

Còn đối với Phục Cửu Hạ, quay về quá khứ cũng là hành trình để nữ chính biết những việc đã xảy ra với nam chính, biết rõ cuộc đời nam chính đã trải qua những điều gì. Từ đó nhìn nhận lại những nguyên nhân gây hoà ly cũng như nhìn nhận lại tình cảm của mình. Người chồng của Phục Cửu Hạ không phải là người không yêu thương cô, mà là người không biết nói yêu thương như thế nào, chỉ có thể âm thầm tạo sự bình yên cho cô vui vẻ sống tiếp.

Fanart Hoà Ly

Ở cuối truyện, khi đã quay về quá khứ lần thứ 3, chính là lúc Phục Cửu Hạ chiến thắng bản thân mình trong quá khứ trước thời khắc Tạ Trạc khởi động rìu bàn cổ bổ thời không về quá khứ. Khi đó, cô không phải là Phục Cửu Hạ không hiểu sự đời mà là một Phục Cửu Hạ đã cùng Tạ Trạc trải qua vô vàn sóng gió, mỗi sự kiện đều dùng linh phách của mình ở bên Tạ Trạc và thực sự hiểu người chồng này. Cuối truyện, Tà Thần bị Tạ Trạc phong ấn, Phục Cửu Hạ và Tạ Trạc quay về bên nhau.

Thực ra mà nói, Hoà Ly không chỉ là một câu chuyện tình cảm đó cũng là một bài học. Phục Cửu Hạ có đến những 3 lần trở về quá khứ để hiểu, xoay chuyển kết cục. Nhưng nếu chúng ta không đủ quan tâm, yêu thương và quan tâm nhau thì chỉ có thể đi đến bước Hoà Ly.

Trích dẫn hay trong Hoà Ly

“Ngươi là thật lòng yêu Phục Cửu Hạ?” Tần Thư Nhan từng bước dồn ép.

“Ta…” Tạ Trạc nhíu mày, bắt đầu do dự, vẻ mặt giống như rất khó xác định, “Ta không biết.” Hắn hoang mang nhìn Tần Thư Nhan: “Ta không biết. Thấy thiên lôi đánh xuống, khi ta nhận thức được, ta đã cùng nàng ký huyết thề.”

Tần Thư Nhan nghe câu trả lời lạc đề của Tạ Trạc cũng có phần khó xử, suy nghĩ một lát mới nói:

“Vậy đúng là ngươi yêu nàng rồi.”

“Thế nào là yêu?”

Tần Thư Nhan bị hỏi đến nghẹn họng.

Tạ Trạc tiếp tục hỏi một tràng: “Nếu không phải thì sao? Nếu đây chỉ là cảm xúc nhất thời, không thể gọi tên thì cũng coi là yêu sao?”

Ta và Tạ Trạc thành thân năm trăm năm, ta đã hỏi câu này vô số lần, tuy trực giác đã lý giải được một phần, nhưng không ngờ hôm nay chính tai nghe được câu trả lời của Tạ Trạc, lại biến thành triết lý cao siêu nhường này!

Ta lấy lại bình tĩnh, nhìn Tạ Trạc hãy còn mông lung, đột nhiên hiểu ra. Vì cớ gì hắn lại đặt ra câu hỏi này. Bởi lẽ, suốt tháng năm dài đằng đẵng, chưa từng có ai cho hắn một tình yêu lâu dài, kiên định, không toan tính.

Mẹ hắn chưa từng, tộc nhân chưa từng, hay đến cả Chủ Thần Tễ và người Thước Sơn sau này cũng chỉ là những sinh mệnh ngắn ngủi lướt qua đời hắn.

Hắn cảm thụ nhân thế, cảm thụ tang thương, cảm thụ phong hoa tuyết nguyệt, học được dịu dàng, đọc qua sách vở, đi vạn dặm trường, nhưng chưa từng cảm nhận được tình yêu bền vững.

Hai người cùng đọc lời thề, thời khắc này, ta dường như hiểu được thế nào là “hai trái tim cùng chung nhịp đập”, thế nào là “sống chết không rời” trong truyền thuyết.

“Ta” lấy tơ hồng Côn Luân buộc lên tay chúng ta, “ta” vừa kết dây vừa nói:

“Chàng một mình tới Côn Luân, không thích nói chuyện, cũng không giỏi biểu đạt, lại không có người thân bằng hữu tới tham dự hôn lễ, ta không biết trước đây chàng là người thế nào… Nhưng Tạ Trạc à, hi vọng từ nay về sau chàng không còn cô độc nữa.”

Tạ Trạc vừa chăm chú vừa nghiêm túc nhìn “ta” buộc tơ hồng cho hắn.

“Ta” ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn vào hắn, ánh nến đỏ hắt lên khuôn mặt chúng ta.

“Ta” trịnh trọng nhìn hắn, nói với hắn:

“Sau này chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau. Ta cùng chàng nói chuyện, cùng chàng cười. Ta sẽ mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi thích chàng như bây giờ.”

Lời hứa nghe thật trẻ con, đều là những câu từ bình thường mộc mạc, nhưng lại có phép màu thắp lên ánh sáng trong mắt hắn.

Ánh sáng ấy có hình bóng ta, có ánh lửa đỏ, như từng gợn sóng vỗ bờ.

Nét mặt hắn ôn nhu, khóe môi thậm chí mang ý cười hiếm thấy.

“Được.”

Hắn nhẹ giọng đáp lời ta, thanh âm trầm thấp êm tai.

Tơ hồng trên cổ tay chúng ta lóe sáng, sau đó biến mất.

Kể từ ngày hôm nay, mặc cho tháng đổi năm dời, nó vẫn luôn buộc trên cổ tay chúng ta.

Giờ khắc này, đứng ngoài xem một màn ý trọng tình thâm, ta lại hoảng hốt nhớ đến ngày tơ hồng bị cắt đứt.

Hình ảnh ánh sáng vụt tắt, tất cả chỉ còn là bóng tối trống rỗng trong mắt Tạ Trạc đã khắc sâu vào tâm trí ta, hóa ra, cảm giác tuyệt vọng khiến người ta nghẹt thở chính là như vậy.

Trong sinh mệnh của Tạ Trạc, chưa từng có ai hứa với hắn, sẽ mãi mãi ở bên.

Chỉ có “ta”, cho hắn hứa hẹn.

Nhưng ta cũng…

Nuốt lời.

Ta cắt đứt tơ hồng, không ở bên hắn, không cùng hắn nói chuyện, không cùng hắn cười, ta cũng…

Không thích hắn nữa.

Cắt đứt tơ hồng, bội ước lời thề, phủ định quá khứ, quên đi tất thảy những ngọt ngào cùng đau thương.

Hắn mới phát điên, dùng Rìu Bàn Cổ quay về năm trăm năm trước, chỉ để “sửa chữa sai lầm của bản thân.”

Hắn mới chỉ trích ta, nói kẻ cắt đứt tơ hồng như ta không có tư cách hòa giải với hắn.

Hắn mới nói, nhân duyên của chúng ta không thể tiếp tục, là vì ta đã cắt dây tơ hồng.

Hắn nói, là ta sai.

Ta đứng trong thế giới tươi sáng của ta, điên cuồng trách móc hắn im lặng giấu giếm.

Hắn cũng ở trong cái kén của hắn, cố chấp không nhận ra toàn bộ lý do khiến hôn nhân tan vỡ.

Chúng ta mỗi người một ngả, càng đi càng xa, mãi đến khi…

“Sinh tử” và “luân hồi”, đưa tất cả trở về “quỹ đạo”.

Ngươi được lắm, Phục Cửu Hạ.

Ta nhìn linh phách trắng tinh trước mặt, có vài phần kích động.

Linh phách này, thuần khiết không tì vết.

Thành thân cùng Tạ Trạc năm trăm năm, tuy dày vò về mặt tình cảm, nhưng linh phách ta vẫn được bảo vệ đến mức không nhiễm một hạt bụi.

Trái với hiện tại.

Trôi dạt giữa nhân thế tang thương suốt trăm ngàn năm, linh phách ta sớm đã sứt mẻ. Nảy sinh tà khí, biến thành màu xám, nhuốm bụi trần.

Nếu ví với da dẻ thiếu nữ.

Trước kia ta trắng trẻo nõn nà, còn bây giờ ta như bàn tay Tạ Trạc, chằng chịt những vết chai gian truân.

Bởi thế nên khi chúng ta gặp nhau, linh phách sạch sẽ không vấy bẩn kia thoáng chốc hôi phi yên diệt.

Ta chết đi.

Nhưng cũng đã tái sinh.

Cảm ơn các bạn đã xem review truyện Hoà Ly, mời các bạn góp ý và comment thêm tên truyện để Thạch Nam Thư Quán cùng điểm lại những truyện hay nhé!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *