REVIEW TRUYỆN XUNG HỈ

Xung Hỉ là tiểu thuyết thuộc thể loại đam mỹ trọng sinh cung đình hầu tước, của tác giả Tú Sinh. Tiểu thuyết có độ dài 148 chương kể về cuộc nội chiến trong đất Bắc Chiêu và nhiều câu chuyện tình cảm, yêu hận xen kẽ mưu kế làm chất liệu cho sự phát triển tình cảm của nhân vật chính là Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình.

Xung Hỉ văn án

Ở Bắc Chiêu không ai là không biết đến Vĩnh An Vương Lý Phượng Kỳ, Mười ba tuổi xung quân, mười sáu tuổi chém chết đại tướng Tây Hoàng nhất chiến thành danh.

Cũng ở Bắc Chiêu quốc, ai cũng biết Diệp đại công tử phủ Quốc Công không được sủng ái. Suốt ngày ru rú trong nhà, nghe đâu cũng chỉ có túi da, không tài cán gì.

Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương - Truyện No1
Truyện Xung Hỉ

Nhưng vị Vĩnh An vương bị người đầu độc ám hại, gân mạch đứt sạch, tính mạng hấp hối. Thánh Thượng vô cùng “lo lắng” lập tức tìm quý nhân xung hỉ. À vị quý nhân này không ai khác là Diệp đại công tử Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình phải gả, tâm như tro tàn, sau khi gả vẫn ru rú trong viện, cũng không để tâm đến quanh co khúc khủy trong này. Một lần vô tình uống phải canh độc chuẩn bị cho Vĩnh An Vương. Trước lúc mất, gặp được Vĩnh An Vương và phó thác người thân duy nhất rồi nhắm mắt xui tay.

Nên khi được sống lại, Diệp đại công tử quyết định tranh thủ vì mình một phen. Việc đầu tiên thôi thì cứ chăm sóc tốt cho vị Vương gia này, báo đáp ân tình kiếp trước.

Đến khi hắn xưng đế, nể tình nghĩa chung hoạn nạn sẽ cho y mai danh ẩn tích, sống ẩn dật qua ngày.

Nên sau khi gả vào Diệp Vân Đình đã chủ động bộc lộ tài năng, phối hợp với Lý Phượng Kỳ bày mưu lấy thuốc giải độc đôi chân. Lợi dụng em trai con của kế mẫu lấy chim ưng truyền tin để thoát vòng vây về Vị Châu. Lợi dụng trí nhớ kiếp trước tiêu diệt tai mắt của Hoàng Đế là Dương Bất Vi và Triệu Viêm. Cứu Lão Vương phi thoát khỏi hiểm cảnh bị nhà mẹ giết hại.

Suốt quá trình gắn bó keo sơn, ban đầu chỉ vì muốn sống nên mới kề vai sát cánh mà mưu lược. Đến khi quen thuộc không thể tách rời, che chở lẫn nhau, lo lắng cho nhau, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn không để ai khinh nhờn đối phương. Lý Phượng Kỳ, Diệp Vân Đình từng bước bên nhau, có thể nói ban đầu chỉ là tôn trọng, sau đó là kính phục vi tài năng, thưởng thức đến sinh tình đều thuận lý thành chương.

Ở Xung Hỉ, tuyến tình cảm vô cùng thống nhất, những âm mưu tranh đấu và thân phận của hai nhân vật chính đều là sự giải mã, xóa bỏ những hiềm nghi và làm chất liệu để họ gắn bó.

Diệp Vân Đình – Vĩnh An

Vĩnh An Vương là Vương gia khác họ thực ra là con trai của Thái Tử tiền triều. Lý Phượng Kỳ được nuôi dưới danh nghĩa Vĩnh An Vương là do giao tình trước đó của Thái Tử. Đó cũng giải thích được, Lão Vương Phi Vĩnh An Vương mặc dù yêu thương, nhưng không thân cận. Vì mỗi lần thấy Lý Phượng Kỳ, Lão Vương Phi lại nhớ đến đứa con chết yểu không thể khắc tên bia mộ của mình.

Còn Diệp Vân Đình, mang danh trưởng tử phủ Quốc Công. Nhưng chính là con của Hách Liên Hoàng đế đất Nam Việt. Quốc Công Diệp Tri Lễ dối trá cưỡng bức Hạ Lan Diên khi đó còn là tiểu thư Hạ gia để nàng hoài thai và sinh ra. Diệp Tri Lễ nghĩ Diệp Vân Đình là con hắn, nhưng thực tế, lúc đó Hạ cô nương đã mang thai trước đó. Nàng nhẫn nhịn chịu đựng để an toàn sinh con ra, và bảo vệ đứa trẻ trong phủ Quốc Công rồi bỏ đi cứu trượng phu ở Nam Việt.

Hạ tiểu thư không phải không thương Diệp Vân Đình, nàng chỉ là bất khả kháng, tội tru di không thể kéo theo đứa nhỏ cùng chịu đựng. Nên khi đã ổn định tình thế, nàng đã cho Thường Dụ An và Việt Trường Câu đến dạy dỗ và làm bạn với Diệp Vân Đình. Kiếp trước, chính là nàng bị hãm hại mất mạng mới không đến đón đứa nhỏ. Đó cũng là tâm sự của Diệp Vân Đình về người mẫu thân này. Y muốn yêu thương mẹ, nhưng chỉ sợ mình là đứa trẻ không được ai thương nên lưu lạc cho đến khi bị trúng độc chết ở kiếp trước vẫn chưa được gặp.

Sự hả hê nhất là Xung Hỉ mang lại có thể chính là lúc Diệp Tri Lễ biết được thân phận thực sự của Diệp Vân Đình. Lão ta bày kế hãm hại Hạ cô nương để nàng mang cốt nhục của hắn, chia rẽ tình cảm của người khác. Lão cứ đinh ninh là Diệp Vân Đình là con ruột hắn, cho dù thế nào điều đó cũng không thay đổi được. Nên khi biết được lão đã vô cùng điên cuồng, mọi kế hoạch, mọi sự ganh đua cùng Nam Việt Đế đều tan thành mây khói.

Vĩnh An Vương

Khi đọc Xung hỉ, phần bi thương nhất có lẽ là cặp nhân vật phụ: Lý Tung và Hàn Thiền. Hàn Thiền thầm yêu Tiền Thái Tử (phụ thân của Lý Phượng Kỳ), nên khi nghe tin người kính trọng mất. Hắn ta điên cuồng bày mưu đặt kế, nâng đỡ Lý Tung lên làm đế, từ đó lật lại bản án tiền triều, giúp đỡ Lý Phượng Kỳ đăng cơ.

Tuy nhiên, kẻ đáng thương luôn có điều đáng trách, Hàn Thiền quá cực đoan, chỉ chăm chăm báo thù mà không để tâm đến những vấn đề khác. Hắn muốn Lý Tung yêu hắn để dễ bề thao túng.

Nhưng hắn không ngờ Lý Tung có thể yêu hắn đến thế, hết lần này đến lần khác, tình yêu này quá hèn mọn và đau đơn, hắn phải trả giá bằng cả sinh mạng, chỉ để Hàn Thiền được như ý nguyện.

Nên khi đến mật thất, Hàn Thiền thấy được tấm vải màu minh hoàng trên xà nhà biểu tượng cho một kẻ thù đã chết. Hàn Thiền chợt nhận ra rằng, từ lâu Lý Tung đã hiểu tất cả, nhưng vẫn chiều theo, chiều luôn cả mạng mình cho hắn. Tình cảm, đó là thứ hắn đã bỏ qua, thù hận đã che mắt hắn, đến phút cuối cùng, hình bóng Lý Tung cũng đọng lại trong lòng, nhưng đã quá muộn màng. Hàn Thiền cũng tự kết liễu mình trong mật thất.

Kết của Xung Hỉ, đó là một cái kết đẹp, hai vị vua của 2 đất nước, thống nhất lãnh thổ cùng nhau trị vì. Quốc thái dân an, lưu danh sử sách.

Những trích dẫn hay trong truyện Xung Hỉ

Dưới đây là một số trích dẫn hay trong truyện Xung Hỉ:

Trích dẫn 1: Duyên huynh đệ mỏng

“Ngươi ở trong Vương phủ, tốt hơn ở trong phủ Quốc công nhiều.” Diệp Vọng cũng không phải chỉ nói thế rồi thôi, ánh mắt sáng quắc nhìn y nói: “Nhưng nam nhân đều có mới nới cũ. Nếu sau nay ngươi ở trong Vương phủ không còn vui vẻ, ta sẽ đón ngươi về.” Nói xong nhớ ra Diệp Vân Đình đại khái cũng không muốn về phủ Quốc công, lại vội vàng bổ sung: “Không về phủ Quốc công, ngươi muốn đi đâu thì đi chỗ đó.”

Diệp Vân Đình bật cười: “Ngươi không cần thay ta bận tâm những thứ này.”

“Ta biết ngươi không tin, lúc trước ta… với cả cha mẹ đối với ngươi cũng không tiện.” Diệp Vọng mím môi, cực nghiêm túc nói: “Nhưng sau này sẽ không, ta sẽ không để ai bắt nạt ngươi nữa, cha mẹ cũng không được.”

Hôm nay Diệp Vọng thấy Diệp Vân Đình một thân hoa phục, mới càng ngày càng ý thức được, trước đây Diệp Vân Đình ở phủ Quốc công trải qua là những ngày gì.

Hắn không có cách nào chỉ trích cha mẹ, rồi lại thẹn với Diệp Vân Đình, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có tự mình nổi bật hơn mọi người, tranh chấp tước vị công danh, mới có thể khiến cha mẹ từ bỏ ý nghĩ tranh đoạt tước vị. Cũng chỉ khi hắn có thể trở nên mạnh mẽ, sau này Diệp Vân Đình ở phủ Vĩnh An vương có bị ủy khuất, hắn mới có thể làm chỗ dựa cho y.

Thiếu niên còn chưa lớn lên, ý nghĩ luôn là nhiệt liệt mà thuần túy.

Trong lòng hắn đầy mong đợi mà nghĩ, chờ hắn trở nên mạnh mẽ, liền có thể ở giữa hai phe người thân, tìm được một điểm cân bằng.

Diệp Vân Đình nhìn thấu ý nghĩ của hắn, ánh mắt có chút động dung, vậy nên không đánh phá suy nghĩ ngây thơ của hắn. Y chần chờ nháy mắt, cười đồng ý: “Được.”

Diệp Vọng liền vui vẻ cười rộ lên, môi hắn đóng mở mấy lần, muốn mở miệng gọi một tiếng đại ca, đến cùng lại quá mức trúc trắc, cuối cùng cũng không thể nói ra khỏi miệng, chỉ là mím mím môi nói: “Vậy chúng ta nói xong rồi, A Thanh để cho ngươi, ngươi thay ta chăm sóc tốt cho nó. Nếu như bị ủy khuất, cũng có thể bảo nó đưa tin cho ta.”

A Thanh là tên con chim ưng kia.

Ánh mắt Diệp Vân Đình nhu hòa, vẫn là đáp “Được”.

“Vậy ta đi trước.” Diệp Vọng đến khẳng định, mặt mày vẫn còn một chút ngây ngô phấn chấn vô cùng, hắn lùi về sau hai bước, phất phất tay với Diệp Vân Đình, liền quay người rời đi.

Trích dẫn đại kết cục

Hai người cùng lúc đi về phía nhau, nắm lấy tay nhau, sóng vai đi tới tổ miếu —— bọn họ muốn bái tế tổ tiên ở Nam Việt, sau đó quay về Tuy Dương.

Văn võ bá quan hai nước tập trung lại đi phía sau hai người. Lễ quan cao giọng đọc lời chúc phúc, thanh âm cao vút át cả tiếng nhạc nghi lễ.

Trước tổ miếu, hai bóng hồng đứng cạnh nhau, dưới sự chỉ dẫn của lễ quan từng bước hoàn thành nghi lễ phức tạp.

Thời khắc cuối cùng, hai người đứng trước bài vị tổ tiên trịnh trọng nói lời thề ước, cúi đầu lễ bái.

Trong lúc hành động, hai vạt áo cưới như xếp chồng lên nhau, mái tóc búi cao xoa xuống, đuôi tóc dây dưa.

Cũng giống như lời thề nguyền mà họ đã lập trước mặt tổ tiên.

Không phụ thiên hạ, không phụ quốc gia, cũng, không phụ người.

Cảm ơn các bạn đã xem review truyện Xung Hỉ, mời các bạn góp ý và comment thêm tên truyện để Thạch Nam Thư Quán cùng điểm lại những truyện hay nhé!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *